Chương 147

Xuyên Thư Cá Mặn Tu Tiên Siêu Vui Sướng

Trạch Lan

11.896 chữ

21-04-2023

Cốc cốc cốc.

Giang Ngư mở cửa phòng ra. Ngoài cửa là một dì mặt tròn, dì nhìn thấy cô, duỗi tay đưa một đĩa đồ qua: “Tiểu Ngư, nhà dì gói sủi cảo, đưa cho cháu một phần.”

Giang Ngư nhận ra bà ấy. Đây là dì Lý ở phòng 703 cách vách. Dì Lý và chồng đều là giáo viên về hưu, tính tình cực kỳ nhiệt tình. Bà thấy Giang Ngư một mình dốc sức làm việc ở thành phố Tần, không có bạn bè người thân lui tới nên bình thường rất hay quan tâm đến cô.

“Cảm ơn dì Lý.” Giang Ngư nhận sủi cảo, nghiêng người: “Dì vào nhà ngồi nhé?”

Cô mời dì ấy vào, pha trà cho dì Lý.

Có lẽ do mệnh cách tương đồng, thói quen sống và thẩm mỹ của cô và Giang Ngư của thế giới này cũng giống nhau. Căn nhà được nguyên chủ dọn dẹp thật sự sạch sẽ, ngoài việc dùng chưa quen một vài đồ điện dùng dọn dẹp, Giang Ngư ở rất thoải mái.

Dì Lý nhìn cô một mình dọn dẹp căn chung cư nho nhỏ gọn gàng ngăn nắp, trong mắt không kiềm được hiện lên thương tiếc.

Bà ấy cũng có con gái xấp xỉ Giang Ngư. Con gái bà còn là cục cưng được nghỉ về nhà sẽ ngủ nướng, làm nũng không chịu ăn cơm sáng đấy.

“Tiểu Ngư, dì nghe nói mấy ngày trước con nằm viện. Thân thể không có vấn đề gì chứ?”

Hai nhà ở ngay cách vách, mấy buổi sáng liền dì Lý không gặp được Giang Ngư, tất nhiên sẽ để ý.

Giang Ngư nói kết quả kiểm tra của bệnh viện cho bà ấy rồi ngượng ngùng nói: “Để dì lo rồi. Chỉ là mệt nhọc quá độ, không sao đâu ạ.”

Dì Lý lập tức nói: “Chúng ta cũng làm hàng xóm đã nhiều năm, dì biết con là đứa bé ngoan. Nếu trong cuộc sống có chuyện gì khó xử, đừng một mình cố gắng, có thể nói với dì và chú Vương của con.”

Trong lòng Giang Ngư ấm áp, cười nói: “Dì yên tâm. Con thật sự không có việc gì đâu.”

Dì Lý bỗng nhiên “Ồ” một tiếng: “Trà này của con thơm quá!”

Giang Ngư mua lá trà này ở siêu thị bình thường.

Ban đầu cô đã sớm quen với việc tích cốc, nhưng bây giờ là thân thể người thường, cô bắt đầu dần quen với một ngày ba bữa cơm.

Hai ngày trước, lúc nấu mì, Giang Ngư thử rót một ít linh lực vào. Cô phát hiện mỳ nấu ra cũng ngon hơn nhiều, cô bèn giữ thói quen này.

Đáng tiếc điều này không thể nói với dì Lý. Dì Lý hỏi hãng trà, luôn miệng nói lần sau cũng phải đi mua một túi.

Ti vi ở phòng khách đang chiếu thời sự:

“Ngày gần đây, ảnh hưởng của thời tiết mưa không ngừng, số người cảm mạo ở thành phố đã tăng lên nhiều...”

Dì Lý oán giận: “Đúng là như vậy. Chung cư của chúng ta cũng có vài người bị bệnh, đã sốt rồi đấy.”

Bà nói vài câu lại dặn dò Giang Ngư phải nhất định tự chăm sóc bản thân thật tốt, giữ gìn sức khỏe.

Ngồi trong chốc lát, bà đứng dậy đi về.

Giang Ngư đưa bà đến cửa, nói: “Dì Lý, thời gian này thời tiết không tốt. Dì và chú Vương cố mua thật nhiều đồ trữ trong nhà, ít ra cửa gặp mưa.”

Dì Lý cười tủm tỉm: “Yên tâm, dì biết rồi.”

Tiễn dì Lý đi, Giang Ngư ngồi xếp bằng trên thảm trong phòng khách.

Người khác thoạt nhìn như cô đang tập thiền hay gì đó. Trên thực tế, giờ phút này, thần hồn của Giang Ngư đã vượt ra khỏi căn nhà chung cư nho nhỏ này, quan sát toàn bộ khu chung cư, thậm chí cả chỗ xa hơn.

Hiện giờ, ở trong tầm mắt của cô, giữa đất trời tối tăm, ngoài mưa bụi liên miên không ngừng ra, còn thêm một tầng “khí” hơi mỏng, không màu không hình dáng.

Đây là linh khí trong đất trời.

Rõ ràng vào ngày cô vừa xuyên qua, cô còn không phát hiện được linh khí của thế giới này.

Một tuần sau, cùng ngày cô từ chức, lần đầu tiên cảm nhận được linh khí đất trời tồn tại.

Từ hôm đó về sau, mới chỉ ngắn ngủi mấy ngày, linh khí đã từ “như có như không” thành nồng đậm đến không thể xem nhẹ.

Giang Ngư là đệ tử Thái Thanh Tiên Tông, cũng coi như đã gặp qua việc đời. Nhưng tình cảnh như này, thật sự cô chưa từng nghe thấy.

Cô quyết định đi gặp những người bị “cảm mạo”.

Mới vừa rồi cô đã hỏi, dì Lý nhắc đến tin tức của mấy hàng xóm. Nhưng dù dì Lý không nói, Giang Ngư cũng có thể nhẹ nhàng tìm được bọn họ.

Nguyên nhân... quá rõ ràng.

Linh khí đất trời mới sinh ra du đãng ở trong không khí, tất cả cư dân sống ở trên mảnh đất này đều có thể chạm vào chúng nó.

Nhưng phần lớn không nhìn thấy chúng nó, cũng không hấp thu được chúng nó. Nhiều nhất sẽ chỉ cảm thấy tinh thần thoải mái tỉnh táo ở nơi linh khí nồng, không khí nơi đó cực kỳ tươi mát mà thôi.

Mà Giang Ngư nhìn thấy trong thân thể mấy người “sinh bệnh” kia đang tự hấp thu những linh khí này.

Thân thể người phàm chưa bao giờ tiếp xúc loại lực lượng này không thể tránh khỏi xuất hiện một vài phản ứng khác thường, như phát sốt, ra mồ hôi, đầu óc hôn mê vân vân… Nhưng tình trạng bệnh này cộng thêm thời tiết gần đây khác thường đã bị mọi người cho rằng bị cảm cúm.

Dẫu sao hai thế giới không giống nhau, tuy biết linh khí đất trời hẳn là thứ tốt, nhưng Giang Ngư vẫn kiểm tra tình hình thân thể mấy người này.

Xác định bọn họ hấp thu linh khí, chỉ đang thong thả cải thiện tố chất thân thể bọn họ, cũng không có bất kỳ ảnh hưởng xấu nào, thậm chí còn hỗ trợ giải quyết một vài bệnh vặt trên người, Giang Ngư mới yên tâm.

Những người này, chờ sau khi khỏi “cảm mạo” hẳn là sẽ chậm rãi phát hiện mình sẽ vượt trội về phương diện nào đó như lực lượng, tốc độ vân vân.

Không chỉ như vậy, tư chất của những người này cũng khá tốt, thích hợp tu luyện.

Giang Ngư đang muốn thu thần hồn của mình về, bỗng nhiên phía sau lạnh lẽo, cô kinh ngạc quay đầu lại.

*

Năm ngày sau.

“Thời tiết quỷ quái này, lạnh chết em rồi.” Dưới cây dù lớn màu đen, Từ Điền Điền rụt vai oán giận: “Dự báo thời tiết cũng không nói hôm nay sẽ hạ nhiệt độ. Em cứ cảm thấy như trong chung cư còn lạnh hơn bên ngoài ấy.”

Bạn trai Trình Phong cầm ô, một bàn tay ôm bạn gái: “Mưa lâu như vậy, nhiệt độ không khí thấp cũng là bình thường. Đợi chút nữa chúng ta về làm lẩu ăn, ấm người.”

Hai người vội vàng đi về phía trước, Từ Điền Điền lơ đãng thoáng nhìn, thấy chỗ bồn hoa phía trước có một bà cụ không che ô đứng ở trong mưa.

“Trình Phong.” Cô chọc bạn trai: “Hình như bà cụ kia không có ô. Trời mưa thế này sao chịu nổi.”

Cô chạy vào tòa nhà gần nhất, nói với bạn trai: “Anh đi hỏi xem có phải người khu chúng ta không. Nếu phải thì đưa bà về, không phải thì đưa ô cho bà đi. Dù sao chúng ta cũng sắp về đến nhà.”

Trình Phong ừ một tiếng rồi chạy sang.

Từ Điền Điền cúi đầu xem di động. Mở thời tiết ra, hôm nay nhiệt độ không khí của thành phố Tần là 28 độ.

Cô sờ sờ cánh tay lạnh đến nổi da gà của mình: “...”

Dự báo “ổn” quá, lần sau đừng báo thì hơn.

Trình Phong nháy mắt đã chạy về, Từ Điền Điền kinh ngạc: “Nhanh thế? Người đâu?”

Trình Phong nói: “Không biết! Lúc anh qua đấy, người đã không thấy tăm hơi.”

Anh cũng không nghĩ nhiều: “Có lẽ là nhà ở ngay đó. Về nhà đi.”

Nói xong, anh cũng không kiềm được run lập cập: “Hôm nay thật sự lạnh quá!”

“Đúng đó.” Từ Điền Điền đầy đồng cảm: “Thế mà dự báo thời tiết còn nói hôm nay 28 độ.”

Cô duỗi tay khoác cánh tay bạn trai, lại bị cái lạnh làm cho ngây ra: “Lạnh thế á?”

“Hai bạn, phiền nhường đường chút.” Một giọng nói dịu dàng dễ nghe vang lên bên tai hai người.

Từ Điền Điền nghe tiếng ngẩng đầu, chỉ cảm thấy sắc trời tối tăm dường như sáng lên.

Cô gái trẻ che ô mặc một bộ váy dài màu trắng, thanh tú xinh đẹp, động lòng người nhất là khí chất cổ điển trong sáng kia giống như giai nhân bước ra từ một bức tranh cổ.

“Chị ơi, chị đẹp quá!”

Từ Điền Điền đỏ mặt, không ngờ lại nói ra lời trong lòng mình.

Giang Ngư nhìn hai người một cái, cười hỏi: “Các em ở đây à?”

Từ Điền Điền nói: “Hai đứa em mới chuyển đến tòa nhà phía trước không lâu.”

Giang Ngư gật đầu: “Trời sắp tối rồi, mưa lại to, mau về nhà đi.”

Từ Điền Điền đỏ mặt tạm biệt cô. Cô ấy thấy Giang Ngư thu ô đi vào tòa nhà, mới phồng má, ảo não nói: “Nên nghĩ cách kết bạn Wechat!”

Trình Phong: “...” Mặt không bằng người, thôi vậy!

Hai người một lần nữa đi vào trong tòa nhà, Từ Điền Điền bỗng nhiên nhận ra: “Hình như không lạnh nữa.”

Trình Phong sửng sốt, sờ sờ cánh tay vừa cứng đờ vì bị lạnh: “Đúng thế.”

Hai người nói thầm thời tiết quỷ quái gì, cũng không để ở trong lòng, cùng về nhà.

Chẳng qua Giang Ngư mà bọn họ cho rằng cũng về nhà thì không rời đi.

Cô đứng ở dưới lầu, nhìn về hướng vừa rồi Trình Phong cầm ô đi đến. Nơi đó có một bà cụ đứng ở trong mưa nhìn xung quanh, như đang tìm cái gì đó.

Nếu nhìn kỹ hơn thì sẽ phát hiện, hạt mưa liên miên trên bầu trời căn bản không thể rơi lên người bà.

Có lẽ là liên quan đến trời đầy mây, hôm nay trời tối sớm.

Trong chung cư, người già và trung niên chiếm đa số. Bình thường nếu trời đẹp có lẽ còn có thể gọi mấy hàng xóm cùng tám chuyện nhảy ở quảng trường, trời mưa như này đều sớm đóng cửa nghỉ ngơi.

Trời tối, bà Lưu sốt ruột về nhà.

Cũng không biết làm sao, chung cư đã ở vài chục năm thế mà bà lại lạc đường, có làm thế nào cũng không tìm thấy đường về nhà.

Bà lão vội đến độ xoay quanh, nhưng bà ra ngoài không mang di động, đợi ở đây nửa ngày cũng không thấy hàng xóm đi qua, đang không biết làm sao bây giờ.

Chính vào lúc này, Giang Ngư xuất hiện.

“Bác Lưu(*).”

(*) Ở đây trong nguyên văn là刘婆婆 (Nghĩa là bà Lưu), nhưng trong truyện con gái của bà Lưu chỉ tầm ngang tuổi Giang Ngư nên mình đổi thành bác Lưu cho khớp với xưng hô phía sau.

Bà Lưu nhìn cô gái xinh đẹp trước mặt, hơi sững người: “Cháu là?”

Giang Ngư cười nói: “Cháu là Giang Ngư ở tòa nhà 3. Trước kia bác ra ngoài mua đồ ăn sáng thường gặp nhau đấy. Bác quên rồi à?”

Bà Lưu cố gắng nhớ lại, hình như có chuyện như vậy, lại hình như không có. Bà gật đầu bừa.

“Tiểu Giang.” Bà như gặp cứu tinh, vội vàng nói: “Bác bị lạc đường, nhà bác ở tòa nhà số 7. Cháu có thể dẫn bác đến tòa nhà số 7 không? Đến dưới lầu là được, đường còn lại bác tự đi.”

Trong lòng bà rất sốt ruột, vẫn cảm thấy nếu hôm nay không về nhà thì sẽ bỏ lỡ điều gì đó rất quan trọng.

Nhưng đó là điều gì chứ?

Bà… Bà không nghĩ ra.

Giang Ngư nhìn bà lão lạc đường này, trên khuôn mặt thanh tú hiện lên vẻ thương xót.

“Bác Lưu, bác... có tâm nguyện gì chưa hoàn thành à?”

Bà Lưu ngây ra, không hiểu ý cô. Bà cười ha ha nói: “Tâm nguyện gì chứ? Hôm nay con gái bác về, bác vội về hầm canh cho con gái mà.”

*

Lưu Dao Dao mệt mỏi ngồi ở trên sô pha.

Cô mồ côi cha, cùng với mẹ nương tựa vào nhau từ nhỏ. Khi còn nhỏ vì không có cha thường xuyên bị bạn học cười nhạo, cô là người bướng bỉnh, bị tủi thân chưa bao giờ nói, chỉ tàn nhẫn ép mình.

Thời đi học luôn ép mình học tập, sau đó lại ép mình làm việc. Cuối cùng chịu đựng đến khi có chỗ đứng, coi như công thành danh toại.

Nhưng mà sự nghiệp thành công thì lại ít quan tâm đến gia đình. Mẹ cô lại không bằng lòng rời xa láng giềng cũ. Cho dù cô cố gắng mỗi tuần đều về quê ăn cơm với mẹ, nhưng ngẫu nhiên vẫn có thể nhìn thấy vẻ cô đơn trên mặt mẹ cô.

Cô vốn cho rằng mình và mẹ còn có rất nhiều thời gian. Mấy tháng gần đây cô cũng đã giảm bớt lượng công việc, chuẩn bị nghỉ dài ngày đưa mẹ đi du lịch.

Ai biết thế sự vô thường...

Cốc cốc cốc.

Cửa phòng bị gõ vang.

Lưu Dao Dao sửng sốt. Ai lại gõ cửa vào lúc này?

Cô mở cửa phòng ra, thấy ở cửa có một cô gái trẻ đang đứng, nghi ngờ: “Cô là?”

Giang Ngư nói: “Tôi là hàng xóm ở tòa nhà số 3. Tôi gặp một bác ở dưới lầu. Bác ấy nói bác ấy phải về hầm cho con gái một nồi canh mà con gái thích ăn nhất, nhưng bác ấy lạc đường tìm không thấy đường về nhà nên nhờ tôi đưa bác về.”

Lưu Dao Dao nói theo bản năng: “Cô tìm sai người rồi. Mấy hôm trước, mẹ tôi vừa...”

“Dao Dao.” Giọng nói quen thuộc vang lên, bà Lưu nhô đầu ra từ sau lưng Giang Ngư, cười ha ha nhìn con gái, lại xụ mặt, oán trách: “Sao con gầy thế? Không phải đã hứa với mẹ sẽ giữ gìn sức khỏe à?”

Lưu Dao Dao mở to hai mắt, nhìn chằm chằm bà. Sau một lúc lâu không nói gì, cô ấy mới như nghĩ ra điều gì đó, nhìn về phía Giang Ngư.

Giang Ngư cười với cô ấy.

Lưu Dao Dao bỗng nhiên nói: “Hai người chờ một tí!”

Nói xong rầm một cái đóng cửa lại.

Bà Lưu khó hiểu nói: “Đứa nhỏ này, làm gì thế không biết?”

Rất nhanh cửa phòng lại lần nữa được mở ra, hốc mắt Lưu Dao Dao hơi đỏ như đã khóc, sắc mặt cũng trắng bệch.

Cô chủ động cầm tay bà Lưu, lơ đi cảm xúc lạnh băng, cười nói: “Mẹ, mau vào đi.”

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!